[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Có một lần Tiểu Phong lướt trên diễn đàn, nhìn thấy một bình luận rất hay, có kẻ nói thật ra A Độ mới chính là cô nương đáng thương nhất Đông Cung chứ không phải Tiểu Phong Cửu Công chúa.
  • Mà từ góc nhìn của Tiểu Phong hiện tại, nàng cũng nghĩ quả đúng là như thế. Nữ nhân đáng thương và vô tội nhất chính là cô nương đang ở trước mặt nàng đây - A Độ.
  • Một cô nương chỉ vừa mới mười mấy tuổi, vốn dĩ đang sống cuộc sống êm đềm, lại bị chính Lí Thừa Ngân hại chết ca ca của mình, nỗi phẫn uất vẫn đang lan tràn trên từng tế bào của cô gái trẻ. Ít ra Tiểu Phong còn có những năm tháng quên đi chuyện xưa, mà vui vẻ sống dưới tường gạch Trung Nguyên này. Còn nàng thì sao?
  • Nàng phải giả vờ như bản thân mình không thể nói được vì sợ sẽ làm lộ ra mọi chuyện, lại còn phải ngày ngày chứng kiến công chúa của mình cùng với kẻ thù diệt tộc dần dần nảy sinh tình cảm. Nàng chán ghét Đông Cung, nàng chán ghét bọn người giả tạo này, nàng muốn một đao giết chết bọn họ để báo thù, nhưng rồi thì sao? Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể ngậm ngùi, lắng nghe tiếng cười nói vui vẻ của chốn này mà không làm gì được. Nỗi đau vẫn còn hiện diện nơi đó, chưa bao giờ nàng quên đi mối thù này, nhưng nàng phải làm gì đây? Nàng chẳng làm gì được cả, nàng chỉ có thể im lặng để bảo vệ công chúa, để công chúa được vui vẻ, dẫu cho đó cũng chỉ là kế sách tạm thời. Hai chữ “trung thành”, A Độ quả thực đã vẹn toàn, nuốt hết nỗi căm hận và dòng nước mắt, theo lời nói của nàng, mãi mãi vùi chôn nơi tâm can.
  • Tiểu Phong đẩy cửa phòng ra một bên, bước đến vén màn nhìn cô nương bên cạnh vẫn còn đang khép mi mắt, hàng mi cong vút khẽ động đậy khiến Tiểu Phong không cầm được nước mắt mà lặng lẽ để chúng rơi xuống, thấm đẫm vạt áo, chờ đến khi ý thức được, nàng mới giật mình không hiểu vì sao mình lại bật khóc như thế. Rõ ràng nàng của thế giới bên kia chẳng phải là một người yếu đuối, sao vừa đến đây chưa được hai ngày thì đã trở thành bộ dạng thế này, liệu không phải đây chính là phản ứng tình cảm của thân xác này đấy chứ?
  • Cứ như thế, hơn nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Phong vẫn im lặng ở đó ngắm nhìn A Độ. Quả thật nhan sắc của A Độ không phải tầm thường, nàng mang theo hơi gió và hương rượu của thảo nguyên, nồng nàn như thứ rượu được ủ sâu dưới lòng đất, phóng khoáng và hoang dại, so với một vài vị cô nương ở Trung Nguyên mà mấy ngày nay nàng được gặp, khác biệt thật sự không nhỏ một chút nào, nếu những cô nương ở đây e thẹn và dịu dàng chính là nét đẹp đặc trưng thì A Độ lại khiến người ta sinh ra cảm giác muốn chinh phục, chỉ im lặng trên giường thôi nhưng nàng cũng có thể mang đến cảm giác lạnh lùng khó diễn tả, có lẽ mấy năm sống dưới Đông Cung này đã khiến nàng trở thành một người như thế. Cũng phải, mấy ai có thể có khả năng chịu đựng được như A Độ đây?
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Công chúa, hôm qua người nói sợ rằng A Độ sẽ buồn khi tận mắt nhìn thấy công chúa và Thái tử điện hạ thành thân, bởi ca ca của A Độ đã… Thế nên người đã cho một ít mê hồn hương vào trong rượu để A Độ cô nương ngủ đi, một mình công chúa sẽ bước lên đại điện mà chấp thuận mối hôn sự này.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Ừm, ta hiểu rồi. Nhưng sao đến bây giờ nàng ấy vẫn chưa tỉnh dậy nữa? Liệu có phải do ta đã bỏ quá nhiều thuốc rồi hay không?
  • Người bình thường có bị đánh thuốc mê cũng không ngủ sâu và nhiều đến vậy chứ? Chỉ sợ A Độ đã bị gì đó rồi mà thôi.
  • Vĩnh Nương cúi người, hơi bước đến bên cạnh A Độ, chầm chậm lấy tay nàng đặt ra ngoài chăn, sau đó yên tĩnh xem mạch.
  • Tiểu Phong trố mắt, tròn xoe nhìn theo động tác thuần thục của Vĩnh Nương mà không nói nên lời, lắp bắp nửa ngày mới lên tiếng.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Vĩnh Nương, cô còn biết y thuật nữa à? Sao ra không biết cô cũng biết xem mạch tượng của người khác nữa chứ?
  • Chuyện này… Trong chuyện vốn dĩ chẳng hề đề cập đến. Rốt cuộc là chuyện gì mà rối tung lên vậy nè? Có nhiều thứ khác xa so với những gì nàng đã được biết quá. Tình tiết phát triển theo hướng vượt bậc rồi?
  • Vĩnh Nương chậm rãi đặt tay A Độ về chỗ cũ, lên tiếng đáp lại Tiểu Phong vẫn còn đang ngẩn người.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Bẩm công chúa, nô tì lúc nhỏ có được thái hậu nhờ Lương thái y dạy dỗ một chút, cũng là để tiện cho việc cấp bách khi Thái hậu cảm thấy khó chịu mà thôi.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    À, ra là thế...
  • Tiểu Phong kéo dài hơi, ngẫm nghĩ một chút để cố gắng nhớ lại cốt truyện, chuyện này hình như đúng thật là nàng chưa được đọc qua, tác giả chẳng hề đề cập đến mà.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Vậy tình hình của A Độ, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Mê hồn hương này là loại thuốc cổ truyền của người Trung Nguyên, thế nên dược tính trong thuốc có phần hơi cao, vì vậy người đã uống vào khó có thể tỉnh ngay tức khắc. Nhưng công chúa an tâm, mạch tượng của A Độ cô nương vẫn rất ổn định, sức khỏe không bị ảnh hưởng gì cả nên chắc chỉ tầm nửa canh giờ đổ lại là nàng ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi.
  • Tiểu Phong gật gù, nhận thấy sắc mặt của A Độ cũng không đến nỗi nào đành quay sang nói với Vĩnh Nương.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Được, ta hiểu rồi. Vậy cô có thể nào giúp ta ra ngoài dặn dò nhà bếp chuẩn bị một bát cháo cho A Độ được không? Ta sợ sau khi A Độ tỉnh dậy sẽ đói, dù sau cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, vẫn không có gì trong dạ dày làm sao được? Cho dù là cô nương mạnh mẽ thế nào thì cũng cần phải ăn uống mới sống được chứ.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Vâng ạ, vậy nô tì sẽ đi căn dặn nhà bếp ngay.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Vậy, ta cảm ơn cô, Vĩnh Nương.
  • Vĩnh Nương
    Vĩnh Nương
    Công chúa không cần khách sao, đây vốn là chuyện nô tì nên làm mà.
  • Vĩnh Nương nói xong liền lui ra ngoài, khép cửa thật chặt, đảm bảo rằng không còn ai có thể nghe thấy hay lãng vãng đến chỗ của Tiểu Phong và A Độ. Tiểu Phong khẽ mỉm cười, nàng thích Vĩnh Nương chính là ở điểm này, thông minh đúng chỗ và rất hiểu ý nàng, dù nàng chẳng nói ra thì Vĩnh Nương cũng biết được nàng muốn làm gì mà đáp ứng rồi.
  • Đúng hơn nửa canh giờ sau, Tiểu Phong chợt nghe thấy phía giường có động đậy nên đưa mắt nhìn sang, A Độ đã tỉnh dậy rồi.
  • Nàng loạng choạng ngồi dậy ở bên một mép giường, dường như chưa thích ứng được với mọi thứ mà có phần mơ hồ, sau đó lại yên tĩnh quay sang nhìn Tiểu Phong, chỉ vài giây sao đôi mắt A Độ đã mở to, trố mắt nhìn nàng.
  • Tiểu Phong cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình, sau đó điềm tĩnh bóc vỏ qua nho cho vào khuôn miệng, giọng điệu hết sức bình thường.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Cô tỉnh rồi, sao lại nhìn ta như vậy, có phải trên người ta có gì khác lạ rồi hay không? Nào, đến đây, có muốn ăn trái cây không?
  • A Độ kích động chạy đến nắm lấy tay Tiểu Phong, nét mặt từ kinh ngạc đến trầm lặng, đưa tay chạm vào mái tóc được búi lên gọn gàng của Tiểu Phong.
  • Tiểu Phong cũng hiểu ý nàng, hóa ra thứ A Độ nhìn rồi kích động chính là chuyện này. Người Trung Nguyên từ lâu đã lưu truyền một tục lệ, cho dù là ở thân phận tôn quý, địa vị cao đến đâu hay chỉ là một nữ tử bình thường, được sinh ra trong một gia đình thuần nông cũng đều phải tuân thủ. Đó chính là cô nương chưa xuất giá sẽ để tóc dài buông xõa xuống bên người mình tạo nét yêu kiều thướt tha, còn nữ nhân một khi đã thành gia lập thất thì phải vấn gọn tóc lên đỉnh đầu, mỗi ngày chải đầu, đều phải búi tóc lên, không được làm trái lệnh. Nói về chuyện này, Tiểu Phong cũng đã từng đọc qua một số sách nghiên cứu, người cổ đại Trung Nguyên cho rằng, cô nương một khi đã xuất giá tòng phu phải biết giỏi giang quán xuyến trong ngoài, chăm chồng dạy con, làm một người phụ nữ của gia đình, thế nên sau khi xuất giá, mái tóc chỉ có thể được vấn lên cao mới không vướng víu, thuận tiện cho việc làm việc nhà, chăm sóc gia đình, quét dọn trên dưới. Từ đó hình thành nên thói quen này và lưu truyền rộng rãi khắp mọi nơi, ban đầu chỉ phổ biến ở những gia đình hạ lưu, nữ nhân mới làm vậy để tiện làm việc, nhưng sau này cho dù là nhất phẩm phu nhân có kẻ hầu người hạ cũng học theo cách làm này, đây cũng có thể xem như một cách giúp phân biệt những ai đã có phu quân và những cô nương vừa đến tuổi cập kê.
  • Mà Tiểu Phong hôm nay cũng vừa được Vĩnh Nương chải đầu, búi cao tóc. Hiển nhiên trước khi A Độ tỉnh dậy, tóc của Tiểu Phong bình thường vẫn xõa đến chấm eo mà thôi. A Độ kích động cũng vì chuyện này.
  • Tiểu Phong nhìn theo ánh mắt đáng thương của A Độ cũng không biết nên nói gì cho phải, có lẽ chuyện hôn sự này A Độ từ lâu cũng hiểu đó là bắt buộc, không ai có thể chống lại, là mối tương quan giữa người dân Tây Châu và Lễ Triều, nhưng nàng cũng không muốn công chúa một mình đối diện với nỗi bất hạnh này. Nước mắt của A Độ chẳng biết từ lúc nào đã thấm đẫm hai bên mi mắt. Đôi bàn tay không tự chủ được mà nắm chặt Tiểu Phong không rời.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Cô đã ngủ hết một ngày một đêm, ta và Lí Thừa Ngân cũng đã bái đường xong xuôi tất cả rồi. Ta biết cô muốn tốt cho ta, muốn nhìn thấy ta, không rời xa ta cho dù là bất kì phút giây nào, nhưng mà A Độ, có những chuyện thật sự rất khó tiếp nhận, khi chính thức hành động rồi mới cảm thấy nó quá khó khăn so với chúng ta.
  • Tiểu Phong vẫn quyết định thay nàng nói ra nỗi niềm này, có lẽ tâm trạng của A Độ bây giờ, nàng hoàn toàn có thể hiểu được. A Độ vẫn tiếp tục nức nở không ngừng bên cạnh Tiểu Phong, nàng nhìn sang mà chẳng kìm được lòng mình, A Độ quả thực quá thiện lương rồi, làm sao có thể chịu đựng đến mức khóc cũng không khóc thành tiếng được, khiến người ta không khỏi quặn lòng đau đớn vì thương cảm.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    A Độ, cô đừng khóc nữa.
  • A Độ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tiểu Phong một lúc khiến nàng giật mình, trong đôi mắt ngọc dường như chứa cả một bầu trời tâm sự.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Cô có gì muốn nói với ta hay sao?
  • A Độ lắc đầu, cuối cùng vẫn chọn cách chôn vùi uất ức xuống đáy tâm hồn.
14
Chương 19: